Công việc tình nguyện viên chăm sóc cuối đời là như thế nào
Không phải là một người dễ khuất phục, chán chường và không để bản thân rảnh rỗi một giây phút nào, Jessica đã truy cập vào VolunteerMatch.org để tìm kiếm hoạt động phù hợp với mình, điều có thể khiến cô ấy vượt qua khỏi nỗi đau buồn khi đó. Cô thành thạo tiếng Anh và tiếng Tây Ban Nha, và hiện sống ở thành phố Miami-Quận Dade, tiểu bang Florida. Chắc chắn ai đó cần sự giúp đỡ của cô ấy.
Nắm bắt cơ hội
Cô đã nhấp chuột vào một quảng cáo của VITAS, nhưng khi cô ấy nhận được cuộc gọi từ Cathy Agosti, quản lý dịch vụ tình nguyện VITAS ở Miami-Quận Dade, Jessica đã phải tìm kiếm về chăm sóc cuối đời trên Google. Cô ấy không biết dịch vụ này là gì. Cô giải thích: "Nhưng tôi đã quen với việc sống bên cạnh người già và người ốm. Tôi rất giỏi cảm nhận nỗi buồn và bệnh nhân cũng cảm thấy điều đó ở tôi". Vì thế cô ấy đã nắm lấy cơ hội.
Cô ấy dành một ngày để tham gia buổi định hướng, là một trong mười tình nguyện viên mới có độ tuổi từ học sinh trung học cho tới người cao tuổi. Họ đã tìm hiểu về vị trí của mình với tư cách là tình nguyện viên, ý nghĩa pháp lý và y tế của tình nguyện viên và quy trình ghé thăm bệnh nhân được chăm sóc cuối đời hay người nhà của họ.
Mặc dù tình nguyện viên thường làm việc ở bất cứ đâu một lần mỗi tháng cho đến một lần mỗi tuần, Jessica đã đăng ký ghé thăm bốn bệnh nhân ba lần mỗi tuần, tất cả đều sống trong cùng một tầng của cơ sở gần nhà cô ấy. Quản lý trường hợp VITAS đã đồng hành cùng Jessica trong chuyến ghé thăm đầu tiên để giới thiệu cô ấy và giúp xây dựng mối quan hệ.
Dành thời gian bên cạnh các bệnh nhân
Một bệnh nhân chỉ lớn hơn Jessica khoảng mười tuổi đang hấp hối vì căn bệnh ung thư trở nên giận giữ và cư xử quá mức. Quản lý trường hợp rất tốt bụng, tử tế và bình tĩnh. Jessica nói: "Tôi đã bắt được dấu hiệu của người quản lý trường hợp. Thay vì cảm thấy không thích hợp, tôi đã chào đón thử thách từ bệnh nhân này. Khi tôi nhận được cuộc gọi rằng ông ấy đã qua đời vào tối hôm đó, tôi đã cảm thấy rất tiếc vì không thể có nhiều thời gian chia sẻ với ông."
Vì vậy cô ấy tập trung mọi sự chú ý vào ba bệnh nhân còn lại, tất cả đều là người cao tuổi. Jessica đã tình nguyện ba lần mỗi tuần trong gần bốn tháng, cho đến khi cô ấy và chồng mình chuyển sang quận khác. Cô ấy đã gặp mỗi bệnh nhân khoảng một giờ mỗi khi tình nguyện.
Jessica đã mang đến những món quà nhỏ khi cô ấy tới gần dịp Giáng Sinh và lễ Tình nhân. Nhưng chính sự xuất hiện của cô mới là điều khiến các bệnh nhân vui mừng mỉm cười. Họ không nhớ tên cô ấy nhưng tất cả đều rất vui khi được thấy cô.
Sophie, Margaret và Wilson
Sophie, người phụ nữ ngồi xe lăn, đến từ Cuba. Chồng cô ấy đến thăm cô ấy vào bữa trưa hàng ngày, vì thế Jessica quen cả ông ấy. Margaret, người phụ nữ đến từ Panama, có con cái sống trong khu vực này nhưng luôn mong mỏi có nhiều người ghé thăm. Bà rất thích Jessica tới ngồi và nghe bà nói chuyện.
Nhưng Wilson mới là người dạy cho Jessica biết về sự phục vụ. Wilson nằm liệt giường. Ông bị bệnh mất trí nhớ Alzheimer và PTSD. Ông sử dụng moóc-phin để giảm đau và dễ ngủ. Jessica sẽ cổ vũ ông nhiều nhất có thể mỗi khi cô ấy tới.
Cô ấy đã nghe nói rằng âm nhạc là liều thuốc hiệu quả đối với bệnh nhân Alzheimer, vì thế cô ấy đã hỏi rằng ông ấy thích nhạc gì, và Wilson mấp máy trả lời rằng "nhạc đồng quê". Vì thế, cô ấy đã mang theo một số bài hát của Clint Black. Walter đến từ Michigan, vì thế cô ấy đã tìm hình ảnh về Michigan trên Google và họ cùng ngắm ảnh với nhau.
Nhưng hầu như Wilson luôn lạnh nhạt. Jessica đã tới gặp quản lý tình nguyện để hỏi xem cô ấy có thể làm gì. Cathy giải thích với cô ấy rằng chỉ cần ngồi đó, dù thậm chí không nói một lời nào, vẫn là niềm an ủi rất lớn cho những bệnh nhân như Wilson. Jessica lúc đó đã không tin.
Nhưng khi Cathy gọi điện để thông báo rằng có một bệnh nhân khác tích cực hơn mà Jessica có thể gặp, nhưng Jessica vẫn lựa chọn Wilson. Và bản thân cô ấy.
Hồi tưởng lại quá khứ, Jessica nói: "Tôi đã tiếp nhận một vị trí mang lại cho tôi cảm giác được trao quyền. Tôi muốn Wilson phải trở nên như thế này, và tôi cảm thấy buồn khi ông ấy không theo đúng ý mình. Nhưng tôi cần phải tôn trọng Wilson và làm theo điều mà ông ấy muốn. Tôi ở đó để đáp ứng nhu cầu của Wilson chứ không phải của chính tôi".
Tìm thấy sự bình yên
Cho đến cuối cùng, Jessica cũng được đáp ứng nhu cầu của chính mình. Cô nói: "Tôi chắc chắn đã tìm thấy sự bình yên mà tôi muốn sau khi trải qua tổn thương. Và tôi sẽ trở lại. Tôi nhớ Miami-Dade, nhưng tôi đã gặp quản lý tình nguyện viên của chương trình VITAS tại Quận Broward, và tôi sẽ đăng ký làm tình nguyện viên ở đó.