Người chăm sóc gia đình chia sẻ về trải nghiệm cá nhân của họ

VITAS Healthcare đã mời những người chăm sóc gia đình (được định nghĩa là bất cứ ai thực hiện việc chăm sóc sức khỏe thể chất và/hoặc tinh thần cho người thân bị ốm hoặc khuyết tật tại gia) kể cho chúng ta nghe về trải nghiệm cá nhân của họ.

Chúng tôi muốn biết họ đã học hỏi được những gì và tạo cơ hội cho họ chia sẻ điều đó với cộng đồng người chăm sóc gia đình ngày càng tăng. Đổi lại, chúng tôi sẽ trao tặng các phần thưởng là thẻ quà tặng spa cho ba câu chuyện hay nhất do ban giám khảo của chúng tôi quyết định. 

Quý vị sẽ tìm thấy ba câu chuyện hay nhất dưới đây, cùng với mười câu chuyện đạt giải danh dự. Chúng tôi hy vọng câu chuyện của những người chăm sóc gia đình này sẽ giáo dục và truyền cảm hứng cho những người chăm sóc gia đình khác để họ thêm yêu quý công việc hàng ngày của mình.

Bài viết của người chăm sóc được giải nhất

"Henry của tôi là một anh chàng thích cắm trại vui tính"

Người viết: Mary Chavez

Mary và HenryTên tôi là Mary Chavez. Tôi là người chăm sóc cho chồng mình trong 11 năm và hiện tôi đang là tình nguyện viên cho VITAS Healthcare.

Vào năm 2001, tôi đã trở thành người chăm sóc xuyên đêm. Chồng tôi bị đột quỵ nghiêm trọng và kết quả là anh ấy bị liệt. Tôi nghỉ hưu sớm và trở thành người chăm sóc 24/7. Tôi không thuê người giúp việc để đỡ đần công việc này; tôi cảm thấy tôi có thể làm điều đó một mình, và tôi đã làm được. Sau khoảng hai năm, công việc chăm sóc vất vả đã khiến tôi gặp rắc rối. Sau khi nâng Henry nhiều lần, lưng của tôi bị đau và cơ chân của tôi sưng rát.

Do các vấn đề sức khỏe của mình, tôi buộc phải để Henry một chỗ (có thể nói là như vậy). Tôi nhận thấy Henry bắt đầu trở nên trầm cảm. Tôi đã nói chuyện với bác sĩ về căn bệnh trầm cảm này và ông ấy đã có thể giúp đỡ bằng các loại thuốc. Tôi bắt đầu tự tìm hiểu và tìm một chiếc xe van dành cho hành khách khuyết tật (không chỉ để đưa đón chồng tôi, mà còn để giúp lưng tôi được nghỉ ngơi). Tôi mua một chiếc xe van dành cho người khuyết tật và việc mua xe này rất đáng đồng tiền. Henry của tôi đã trở thành một anh chàng cắm trại vui tính vì anh ấy có thể đi cùng tôi đến mọi nơi.

Sau đây là một vài điều mà tôi thấy rất hữu ích:

  • Nghỉ ngơi rất quan trọng. Người chăm sóc nên cố gắng nghỉ ngơi khi bệnh nhân của họ ngủ hoặc xem TV.
  • Catalô/tạp chí cho người khuyết tật rất hữu ích. Hãy kiếm vài cuốn có thể giúp quý vị chăm sóc bệnh nhân của mình.
  • Cố gắng làm điều gì đó cho bản thân, ví dụ như ăn trưa với bạn bè, làm móng hay cắt tóc.
  • Nếu có thể, hãy đưa bệnh nhân ra ngoài ngồi trên hiên hoặc đi bộ trên phố trong khu dân cư của quý vị.
  • Tôi đọc sách cho chồng tôi. Anh ấy yêu thích lịch sử, và nói thật, tôi học được những điều mà tôi chưa bao giờ biết từ việc này.
  • Nếu quý vị giặt quần áo, nấu cơm, thay ga giường, v.v., hãy đưa bệnh nhân theo cùng và để họ cảm thấy rằng họ được tham gia vào công việc của quý vị. Thực tế, hãy để họ giúp quý vị làm những công việc nhỏ nếu họ có thể.
  • Hãy đưa bệnh nhân ra ngoài tắm nắng hay nghỉ dưới bóng râm trong khi quý vị tưới cây hoặc nhổ cỏ dại.
  • Quan trọng nhất là hãy cầu nguyện để Thượng đế ban cho quý vị sức khỏe, sự nhẫn nại, tình yêu và tinh thần vui vẻ. Đặt niềm tin vào Thượng đế khiến tôi cảm thấy dễ dàng hơn.

Có người từng hỏi liệu tôi có hối hận khi nghỉ hưu sớm để chăm sóc Henry hay không. Tất cả những gì tôi có thể nói đó là khi chúng tôi đứng trước bàn lễ và trao lời thề nguyện trong đám cưới, chúng tôi đã cam kết trước Chúa và với nhau. Khi nói những từ "dù giàu hay nghèo, dù khỏe mạnh hay đau ốm, chúng ta sẽ bên nhau đến khi chết", chúng ta có thực sự hiểu chúng có ý nghĩa gì hay không? Không, chúng ta không hiểu cho đến khi đối mặt với thử thách về tình yêu dành cho người vợ/chồng của mình.

Kinh thánh nói rằng tình yêu là sự nhẫn nại, tử tế, dịu dàng, quan tâm nhau, không nóng giận, v.v. Cuộc sống của tôi với chồng mình không hoàn hảo. Chúng tôi gặp những vấn đề như tất cả mọi người. Chúng tôi đã trải qua 53 năm hôn nhân trước khi anh ấy qua đời. Không, tôi không có gì để hối tiếc... Đó là niềm vui và vinh dự lớn lao khi trở thành người chăm sóc cho chồng tôi.

Sau khi chồng tôi qua đời, tôi đã đăng ký trở thành tình nguyện viên ở VITAS Healthcare. Tôi đã làm tình nguyện được ba năm rưỡi và tham gia nhiều công việc văn phòng khác nhau. Công việc tình nguyện đã khỏa lấp chỗ trống trong trái tim tôi. Tôi đã có những người bạn tuyệt vời và tôi tham gia nhiều hoạt động. Chăm sóc là công việc rất đặc biệt với tôi, và tình nguyện là một trong những điều tốt nhất mà tôi đã làm cho bản thân mình. Thật tuyệt khi được cho đi.

Bài viết của người chăm sóc được giải nhì

"Tôi đáng lẽ chưa bao giờ yêu cầu một cuộc sống như vậy, nhưng nó đã làm tôi trở thành một người tốt hơn".

Người viết: Jane Parks-McKay

Jane và chồng cô ấy, Tim.Thời gian xảy ra: Chín năm trước. Cuộc sống của tôi đã thay đổi 100 phần trăm, 24/7, chỉ qua một đêm sau khi chồng tôi bị chấn thương não tại chỗ làm. Trước đó, tôi hầu như không biết gì về công việc chăm sóc.

Suy nghĩ đầu tiên của tôi đó là công việc này chắc khá dễ. Những người phụ nữ lớn tuổi với mái tóc bạc làm công việc chăm sóc mà tôi từng thấy dường như rất bình tĩnh, thanh thản và hạnh phúc khi chăm sóc cho chồng của họ. Tôi đã nghĩ thậm chí tôi sẽ có thời gian học ghi-ta.

Nhưng tất cả đều sai! Để bảo đảm quyền lợi về y tế và bảo hiểm cho chồng mình, tôi đã trở nên thật phi thường. Từ chỗ không biết gì về vấn đề này, tôi bây giờ gần như trở thành chuyên gia trong lĩnh vực đó chỉ trong thời gian ngắn, nhưng việc này đã tốn nhiều thời gian. Bác sĩ nói với chúng tôi rằng chồng tôi sẽ phục hồi trong vòng hai tuần. Ba tháng trôi qua, và tôi gần như kiệt sức.

Sau đó tôi đã tìm kiếm sự giúp đỡ từ một cơ sở chăm sóc địa phương. Quý vị không thể làm việc này một mình và tôi đã học cách xin giúp đỡ và tạo ra một cộng đồng gồm những người sẵn lòng giúp đỡ, bạn bè và cả những người hỗ trợ chúng tôi vượt qua giai đoạn này. Chồng tôi và tôi hiểu rằng chúng tôi cũng cần bảo vệ những người bị chấn thương não khác. Tôi đã học cách bênh vực cho cả những người làm công việc chăm sóc gia đình.

Với bản thân tôi, sau chín năm, tôi đã học cách trở nên mạnh mẽ hơn, chỉ tập trung vào những điều quan trọng và sẵn sàng buông bỏ nhiều thứ. Tôi đã nỗ lực trở thành người biết sắp xếp công việc hơn và tập trung hơn. Tôi cũng có thể dễ dàng nhận ra những người giống như tôi, những người chăm sóc, dù họ đứng cách xa tôi cả dặm. Tôi đã học được cách đồng cảm. Tôi đáng lẽ chưa bao giờ yêu cầu một cuộc sống như vậy, nhưng nó đã làm tôi trở thành một người tốt hơn. Và tôi yêu chồng mình hơn bao giờ hết. Anh ấy vẫn khiến trái tim nhỏ bé của tôi rung động mỗi khi anh ấy bước đi vào phòng!

Bài viết của người chăm sóc được giải nhì

"Hãy nhớ thắt dây an toàn cho một hành trình mới"

Người viết: Pamela Rivers

Pamela khi còn bé, với mẹ cô ấy, Susan (bên trái). Pamela khi đã trưởng thành, cùng với mẹ cô ấy (bên phải).Khi tôi bắt đầu viết blog, tôi tự gọi mình là "chuyên gia chăm sóc". Không phải vì tôi đã trở thành một chuyên gia trong lĩnh vực này khi vai trò này được ban đến cho tôi, một điều khó có thể tưởng tượng được. Mà vì một điều trớ trêu hơn nhiều hay nó vốn là một điều thường xảy ra trên thế giới: đó là tôi trở thành người chăm sóc cho mẹ tôi - một bệnh nhân Alzheimer.

Với những người đã được đào tạo cho trách nhiệm này, quý vị phần nào đã sẵn sàng. Với những người, giống như tôi, đột nhiên trở thành người chăm sóc, hãy nhớ thắt dây an toàn cho hành trình mới.

Trở thành người chăm sóc cho mẹ tôi chắc chắn là công việc có rất nhiều thách thức. Sự cố luôn xảy ra. Quý vị sẽ phải luôn chân luôn tay giặt giũ, cho người bệnh uống thuốc, lên lịch hẹn khám, lên lịch cho mọi thứ.​​​​​​​ Nhưng tôi sẽ không bao giờ đánh đổi trách nhiệm đó cho một việc nào khác. Quý vị thường xuyên cảm thấy bế tắc, hay nói cách khác, quý vị thụ động phản ứng lại các tình huống thay vì chủ động hành động, và phải mất một thời gian để quý vị làm quen với việc đó.

Vào những khoảng thời gian yên tĩnh hiếm hoi, quý vị phải lên kế hoạch cho ngày và tuần tiếp theo, nghĩa là quý vị cần lập danh sách những việc phải làm, danh sách bác sĩ, danh sách liên lạc, danh sách mua sắm và danh sách bạn bè mà quý vị có thể liên lạc vào ngày hôm đó để nhờ giúp đỡ. Người chăm sóc ít hoặc gần như không có thời gian dành cho bản thân, và với tôi, tôi đã không thể nghĩ gì đến việc lên kế hoạch cho cuộc sống tương lai của mình. Tôi không muốn nghĩ về tương lai vì tôi không chắc chắn sẽ có điều gì xảy ra với tôi. Với sự giúp đỡ của chuyên gia trị liệu, tôi đã phải học cách dành cho mình chút thời gian vào một thời điểm nào đó.

Quý vị cần nghĩ về những điều mà quý vị muốn làm và cố gắng tìm cách hoàn thành nó. Cho dù đó là làm tóc, làm móng hay đi dạo, hãy cố gắng sắp xếp để dành cho bản thân khoảng thời gian rảnh rỗi. Thử tìm kiếm một cơ sở chăm sóc ban ngày, dịch vụ chăm sóc hỗ trợ tạm thời hay một người bạn tốt có thể mang lại cho quý vị khoảng thời gian rảnh rỗi đó.

Quý vị cũng phải học cách làm việc nhanh, và vâng, đôi khi, suy nghĩ theo một cách khác biệt. Tôi từng chiến thắng cuộc thi mua hàng tạp hóa trong 10 phút và thực hiện "Mục tiêu 5k" (không có điều đó trong thực tế) với thời gian kỷ lục. Và, thưa quý vị, tôi đã cảm thấy rất bình tĩnh khi xử lý một tình huống bất ngờ với Mẹ và phát hiện ra rằng Home Depot sẽ là lựa chọn tuyệt vời bất cứ khi nào quý vị cần đồ tạp hóa. Đúng vậy! Home Depot!

Là một người chăm sóc, quý vị cần có sự đồng cảm, nhưng quý vị không nên bối rối khi có sự cố hay những điều bất ngờ xảy đến. Chăm sóc là phép thử thật sự về tình yêu, sức khỏe thể chất và ý chí tinh thần. Công việc đó có thể rất khó khăn và thường không đi kèm phần thưởng. Tuy vậy, nó vẫn là một trong những vai trò tuyệt vời nhất mà quý vị từng trải nghiệm. Trong hành trình chiến đấu với bệnh mất trí nhớ Alzheimer của mẹ, tôi thấy rằng bà đã quên rất nhiều thứ. Nhưng bà chưa bao giờ quên nói cảm ơn.

Những bài viết của người chăm sóc đạt giải danh dự

"Cảm xúc của tôi thay đổi thất thường"

Người viết: Penny Erwin

Con gái 50 tuổi của tôi bị ung thư vú di căn (MBC) vào não. Con bé bị ung thư vú lần đầu vào 2004 và đã trải qua phẫu thuật cắt u vú hai bên cũng như hóa trị. Năm 2009, con bé đã bị chẩn đoán MBC ở phổi và tuyến thượng thận và đã trải qua giai đoạn sáu tháng hóa trị hàng tuần. Tôi đã ở bên cạnh con bé trong suốt thời gian này.

Năm 2011, sau một cơn co giật tồi tệ, con bé đã được chẩn đoán có bốn khối u não. Sau khi xạ trị toàn bộ não, con bé đã có thể trở lại làm công việc của mình là giáo viên vào mùa thu năm đó, nhưng rất nhanh, con bé bị những cơn co giật nhỏ và phải trải qua vài lần điều trị cyber-knife. Tôi vẫn ở bên cạnh con bé trong khoảng thời gian này.

Năm 2013, con bé tiếp tục phẫu thuật loại bỏ hai khối u não, mỗi ca cách nhau sáu tháng. Đây là năm mà tôi bắt đầu chăm sóc cho con bé vào các ngày thường trong tuần khi chồng con bé đi làm. Tôi đã học được rằng mỗi ngày đều là một món quà. Tôi cũng hiểu rằng trở thành người chăm sóc khiến tôi suy kiệt về thể lực và tinh thần như thế nào. Cảm xúc của tôi luôn thay đổi thất thường, và giờ vẫn vậy.

Nhìn thấy đứa con đã trưởng thành của mình lại trở thành một đứa bé vừa khiến tôi hoảng sợ vừa khiến tôi đau buồn. Sau tất cả nỗi đau đó, chính tình yêu và cảm giác về gia đình đã gắn kết cả gia đình tôi lại với nhau để cùng vượt qua hành trình này, dù là tốt hay xấu. Niềm tin chính là điều đã giúp tôi trở nên mạnh mẽ.

Khi tôi viết câu chuyện này, con bé vẫn ở bên cạnh chúng tôi, và tôi hy vọng tôi vẫn sẽ là người chăm sóc của con bé trong nhiều tháng nữa! Chăm sóc cuối đời của VITAS thật tuyệt vời. Chúng tôi thật may mắn vì có những y tá, chuyên viên, nhân viên xã hội, tình nguyện viên và giáo sĩ luôn yêu thương và quan tâm. Nếu không có những con người tài năng này, tôi sẽ không thể làm điều này. Tôi xin cảm ơn Thượng đế đã cho tôi cơ hội ở bên cạnh con gái tôi trong suốt thời gian qua. Tình yêu dành cho con bé chính là động lực của tôi, nhưng điều mà tôi nhận được đã thay đổi cuộc sống của tôi mãi mãi. Tôi hiểu giá trị của cuộc sống, và cuộc sống mong manh đến thế nào.

"Đây là dành cho Mẹ"

Người viết: Sigrid Eriksen

Tôi không hề có ý xúc phạm, SpaFinder.com, nhưng tôi không viết câu chuyện này để đổi lấy quà tặng. Đây là dành cho Mẹ.

Mẹ tôi đã trải qua cái chết của chồng, con trai và cháu trai. Góa bụa từ năm 32 tuổi, Mẹ đã dành cả cuộc đời cho bốn chúng tôi mà không hề nghĩ gì đến bản thân. Bà đã cố gắng cho tất cả chúng tôi đi học đại học mà không cần đến bất kỳ khoản vay sinh viên nào.

Mẹ trở nên yếu hơn vào năm 2012, vì thế tôi đã trở về nhà để chăm sóc bà toàn thời gian. Bà bị ngã vào tháng 1 năm 2015, vỡ xương tại bốn vị trí ở vùng hông. Bà đã ở nhà hai tuần khi bị ngã một lần nữa, lần này là bị đập đầu. Mẹ tôi đã sống trong một viện dưỡng lão tốt từ ngày 15 tháng 1, 2015. Tôi đã bỏ lỡ 10 ngày gặp bà với ít nhất bốn giờ mỗi ngày.

Tôi là con gái duy nhất của bà. Những ký ức tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi là những chuyến xe buýt mà chúng tôi cùng đi đến Charleston, SC và Williamsburg, VA mỗi năm. Nhưng vì căn bệnh mất trí nhớ, bà không thể nhớ nổi chuyến đi nào. Bà thậm chí không có một ký ức nào để nhớ lại. Căn bệnh mất trí nhớ này đã cướp đi thậm chí cả ký ức của bà.

Lúc đó tôi đã hiểu rằng điều duy nhất mà tôi có thể làm là ngồi cùng bà và lắng nghe bất cứ thứ gì bà nói, cầm tay bà và nói rằng tôi sẽ không bao giờ để bà một mình. Thời gian là món quà quý giá nhất mà quý vị có thể dành cho ai đó. Bà đã dành cho tôi 56 năm cuộc đời. Bà 85 tuổi. Tôi thà rằng được ở bên cạnh người phụ nữ mà tôi ngưỡng mộ hơn bất cứ ai trên thế giới này, thay vì đặt chân đến bất cứ đâu trên Trái Đất mà không có bà. Bà mạnh mẽ như thép nhưng cũng dịu dàng như chiếc gối êm.

Mọi người nói rằng tôi là một người con gái tuyệt vời khi đến gặp mẹ mỗi ngày. Tôi lịch sự bảo với họ rằng nếu tôi giống như họ nói, thì đó là vì tôi đã có một người giáo viên tuyệt vời nhất: mẹ của tôi, người bạn thân thiết nhất của tôi và người cổ vũ tuyệt vời nhất trong suốt cuộc đời tôi.

Con yêu Mẹ, Mẹ của con. Thời gian mà chúng ta đã trải qua là thứ chỉ có mẹ và con gái mới có thể chia sẻ với nhau. Con yêu mẹ, Sigrid

"Thiên nhiên, âm nhạc, gia đình và tôn giáo"

Người viết: Ligaya Ramsey

  • Tình yêu, sự kiên nhẫn, hy sinh, nuôi dưỡng và chăm sóc, với một chút khiếu hài hước.
  • Khả năng đọc ngôn ngữ cơ thể, luôn thể hiện sự tôn trọng
  • Cam kết với mục tiêu và kế hoạch kỹ càng
  • Thiên nhiên, âm nhạc, gia đình và tôn giáo

Đó là tất cả những điều quan trọng với tôi khi chăm sóc cho mẹ của mình. Tôi gọi bà là "Inang", nghĩa là "mẹ" ở Phi-líp-pin. Bà là một người phụ nữ Phi-líp-pin điển hình, kín đáo và khiêm nhường. Bà sẽ không bao giờ bước vào viện dưỡng lão, đó là do cá tính đặc biệt của bà. Tôi đã quyết định nhận trách nhiệm chăm sóc cho mẹ, cùng với sự ủng hộ của chị gái.

Tôi đã làm việc với trẻ con gần 25 năm, và chăm sóc cho mẹ, đối với tôi, chính là một món quà. Mặc dù có nhân viên y tế tại nhà chăm sóc cho mẹ tôi, tôi vẫn quan sát và chăm sóc bà, viết ghi chú và lên kế hoạch chăm sóc cho người chăm sóc. Đó là cam kết 24/7 và tôi không bao giờ nghĩ đến việc trốn tránh.

Tôi yêu mẹ rất nhiều. Vào mùa xuân và mùa hè, tôi đã trồng một khu vườn hoa rực rỡ; tôi có một con chim ruồi. Bà đã nhìn thấy một bể nước cho chim, một chú sóc nhún nhảy trên cành cây thông, những con chim, những con bươm bướm và thỏ hoang. Tôi đã cố gắng để bà sống trong một khung cảnh đẹp như công viên. Bà rất thích đọc Kinh thánh bên cửa sổ. Bà dõi mắt ra ngoài và quan sát những chiếc xe hơi và dòng người đi qua. Bà lắng nghe những bài thánh ca yêu thích và bài hát nhạc đồng quê của Jim Reeves, xem bộ sưu tập phim cũ của Shirley Temple và đặc biệt là bộ phim yêu thích "Old Yeller".

Bà không thích tuyết. Vào những đêm mùa đông, tôi giữ ấm cho bà bằng chăn điện cuộn tròn thành gối dài kê sát vào tường. Bà có đủ loại gối kê ở hai bên sườn, giữa hai đùi và một chiếc gối mềm nhỏ để ôm. Tôi sẽ bật bài hát nhạc đồng quê của Jim Reeves mà bà yêu thích và luôn nói với bà "con yêu mẹ" trước khi đi ngủ.

Vào sinh nhật thứ 99 của bà, bà trở nên yếu hơn. Tôi đã chuyển giường của bà ra gần cửa sổ, nơi bà luôn thích ngồi ở đó. Vào ngày thứ 13 sau sinh nhật của bà, y tá nói với tôi rằng bà chỉ còn sống vài giờ nữa. Tôi đã gọi chị gái và tất cả mọi người đến nói chuyện với mẹ. Với lời cầu nguyện cuối cùng với chị gái tôi, người mẹ kính yêu của tôi đã yên bình về với Chúa.

Tôi cảm thấy biết ơn vì Chúa đã cho tôi cơ hội chăm sóc cho người mẹ kính yêu của mình. Tôi cảm thấy yên ổn, dù rất nhớ bà.

"Lời khen tặng tuyệt vời nhất của tôi"

Người viết: Shirley Hutton

Chăm sóc cho một người phụ nữ 94 tuổi sống một mình tại nhà quả là một trải nghiệm khó quên. Tôi đã không làm gì cả khi bà tắm. Bà đã dạy tôi cách làm cacciatore gà. Tôi đã lau dọn, hút bụi và quét rác cho bà. Bà dạy tôi cách nhận biết nhiều loài hoa.

Một ngày nọ, tôi nhận được cuộc gọi rằng bà bị đột quỵ và đã được đưa tới bệnh viện. Chỉ với một vài câu hỏi, tôi đã biết bà nằm ở đâu và tới thăm bà ngay. Toàn bộ một bên người bị liệt và bà trông không còn giống như xưa chút nào. Gia đình bà nói: "Mẹ, Shirley đến rồi". Tôi chậm rãi nghiêng người xuống và hôn vào má bà. Bà rất khó khăn để thì thầm: "Chúng ta chắc chắn đã có một thời gian rất vui vẻ bên nhau".

Bà đã mất 10 ngày sau đó, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc cảm động đó khi tôi nhận được lời khen tuyệt vời nhất trên đời.

"Tôi sẽ luôn là người chăm sóc"

Người viết: Karen Parsons

Khi nhìn lại cuộc đời mình, tôi nhận ra rằng tôi luôn là người chăm sóc bằng cách này hay cách khác - là một thư ký, người phục vụ hay với gia đình tôi ... luôn là như vậy. Con trai tôi là 31, thằng bé bị u não lúc 10 tuổi và mất đi các chức năng của tuyến yên. Thằng bé đã liên tục uống thuốc kể từ đó. Vào năm 25 tuổi, thằng bé phải chịu đựng hai lần đột quỵ nhỏ khác. Và bây giờ là bệnh mất trí nhớ. 

Chồng tôi đã phẫu thuật lưng và cổ vài lần. Tiếp theo là hai lần hôn mê và co giật trong thời gian ngắn. Bây giờ dù chồng tôi ở viện dưỡng lão, tôi vẫn là người chăm sóc cho ông ấy, ngay cả chỉ với vai trò là người hỗ trợ. Quý vị không bao giờ ngừng chăm sóc cho người thân của mình.

Điều mà tôi nhận thấy trong hai năm qua đó là trong viện dưỡng lão, trợ lý điều dưỡng được chứng nhận và nhân viên điều dưỡng không nên cho rằng mỗi bệnh nhân đều có thể được chữa trị như nhau. Một ví dụ với tôi là trong phòng tắm. Tôi đã được gọi vào và nghe chồng tôi đang chửi rủa và la hét với nhân viên như thế nào trong khi tắm.

Ông ấy luôn đau đớn, ngay cả da cũng bị đau. Ông ấy không thể đi lại và phải nằm để tắm. Ông ấy phải nắm vào thanh vịn thật chặt. Khi nhìn thấy cảnh đó, tôi nhận thấy ông ấy không thể ngửa đầu vì những thiết bị xung quanh cổ của ông. Tôi đề nghị mang gối vào. Mọi thứ đã được giải quyết, ông ấy cảm thấy thoải mái và việc tắm rửa trở nên suôn sẻ hơn. Chồng tôi không phải là người gây rắc rối, vấn đề ở đây là cách ông ấy được chăm sóc như thế nào.

Tôi từng bị kiệt sức khi trở thành người chăm sóc nhưng đã nhận được lời khuyên rằng tôi cần thư giãn nhiều hơn. Nhưng tôi sẽ luôn là người chăm sóc ... luôn như vậy.

"Tức giận, buồn bã, lo lắng và, điều yêu thích của tôi, là có một mục đích"

Người viết: Roberta Ann Feraro

Chăm sóc là một hành trình mà trong đó không ai biết gì về nó cho đến khi thực sự nhúng tay vào. Mẹ tôi là một người phụ nữ ngọt ngào. Bà sẽ bước sang tuổi 96 vào tháng 3. Bà không thể đi lại và bị mắc bệnh trầm cảm. Tôi là người chăm sóc duy nhất của bà. Bà thực sự suy sụp khi anh trai tôi qua đời bốn năm trước.

Có rất nhiều thử thách. Chúng đến bất ngờ, giống như cơn đau hoặc cú trượt ngã. Chúng cũng tăng dần theo thời gian. Tôi từng là chuyên gia pháp lý, nhân viên tài chính, từng quyết đoán, yêu thương, lo âu và từng chiến đấu với bệnh ung thư vú. Tôi chăm sóc cho chồng tôi và lo việc nhà cửa, nấu nướng, dọn dẹp cũng như vô vàn công việc khác.

Nhưng tôi không đơn độc. Tôi đã nói chuyện với những người chăm sóc khác về rất nhiều cảm xúc của họ: giận dữ, buồn bã, lo lắng và, điều yêu thích của tôi, là có một mục đích. Điều tuyệt vời nhất mà quý vị nên làm là nói chuyện với nhân viên xã hội và tìm một bác sĩ lão khoa sẵn sàng đến khám bệnh tại nhà. Điều này vô cùng hữu ích, từ kiểm tra sức khỏe đơn giản cho đến tiêm phòng cúm cho đến cập nhật thông tin pháp lý và tìm ra nhiều lựa chọn hỗ trợ khác nhau.

Quý vị phải linh hoạt. Chúng ta đều có những mức độ chăm sóc khác nhau và hoàn cảnh của mỗi người chăm sóc là rất riêng biệt. Đó là công việc toàn thời gian, vì thế quý vị sẽ cần đào tạo, học hỏi, và, quan trọng nhất, sự hỗ trợ! Điều quan trọng là chăm sóc chính người chăm sóc. Vì thế, tôi và chồng tôi đã đi hẹn hò vào một buổi tối mỗi tuần; thỉnh thoảng, chúng tôi còn đi nghỉ cùng nhau. Có một vài cơ sở cung cấp dịch vụ chăm sóc hỗ trợ tạm thời cho người trưởng thành hoặc trẻ em mà quý vị đang chăm sóc, đặc biệt là khi quý vị có công việc phải đi nước ngoài. Mẹ tôi là người theo đạo Thiên Chúa, vì thế bà tham gia lễ ban thánh thể mỗi Chủ Nhật và thứ Sáu đầu tiên. Bà thích vẽ, chơi bài và tập thể dục. Đôi khi bà bị mất trí nhớ, điều đó không tệ lắm. Chúng tôi có DNR (hướng dẫn không hồi sức) vì bà muốn có ý nguyện trị liệu. Tôi cũng mời bác sĩ nha khoa, bác sĩ nhãn khoa và bác sĩ về bệnh chân đến khám tại nhà. Điều đó đã giúp thay đổi mọi thứ.

Mẹ sống cùng chúng tôi, điều đó khiến cuộc sống đôi khi rất khó khăn, nhưng vẫn mang lại nhiều điều có ích. Tôi làm việc ở viện dưỡng lão, và nơi đó không giống như ở nhà. Vậy nên tôi đã quyết định để bà sống cùng chúng tôi. Tôi rất vui vì đã quyết định như vậy.

Tôi hy vọng chia sẻ này sẽ hữu ích cho những người chăm sóc khác.

Chúc quý vị mọi điều tốt lành, Roberta

"Từ trở thành người chăm sóc cho đến có người chăm sóc"

Người viết: Martha Combs

Tôi từng là người chăm sóc trong rất nhiều năm, luôn túc trực mọi lúc bên cạnh những phụ nữ mắc bệnh mất trí nhớ Alzheimer. Tôi học được rằng phải đối xử với họ bằng lòng tốt và không bao giờ tranh cãi. Nếu họ nói điều gì đó không đúng lắm, hãy cứ bỏ qua. Nếu quý vị cố gắng tranh cãi, họ sẽ buồn, và tại sao việc tranh cãi đó lại quan trọng chứ?

Những người phụ nữ của tôi rất ngọt ngào và tôi yêu quý họ. Mẹ tôi từng là một trong những bệnh nhân của tôi. Bà nghĩ tôi là "Người mẹ ngọt ngào" của bà.

Bây giờ tôi 81 tuổi và đang sử dụng dịch vụ chăm sóc cuối đời, và những người phụ nữ này đối xử rất tử tế với tôi!

"Chúa đã trao cho tôi sự giúp đỡ mà tôi cần"

Người viết: Darlene Oliver

Hơn 22 năm trước, tôi đã chuyển từ Washington DC, một khu vực náo nhiệt để trở về nhà chăm sóc cho cha tôi đang mắc bệnh mất trí nhớ Alzheimer. Đó là công việc bán thời gian, vì tôi còn có công việc toàn thời gian để có thể nuôi sống bản thân. Thật khó khăn khi phải chứng kiến những ảnh hưởng khủng khiếp của bệnh mất trí nhớ Alzheimer. Các vấn đề về bạo lực và chạy trốn đã xảy ra. Khi một trong những tình huống đó xảy ra, chúng chỉ đơn giản là vắt kiệt sức lực của tôi.

Bây giờ, mẹ tôi đang mắc bệnh mất trí nhớ rất nặng. Gần đây bà đã bị ngã gãy xương hông. Sau ba tháng phục hồi chức năng, tôi đã quyết định trở thành người chăm sóc dài hạn cho bà. Hiện giờ bà sống ở nhà và tôi có thể nắm chắc điều gì là cần thiết cho bà: đưa đón, dọn dẹp sau những sự cố, sử dụng xe lăn. Mọi thứ thật sự rất khó khăn. Nhưng Chúa đã trao cho tôi sự giúp đỡ mà tôi cần để chăm sóc cho bà. Bạn bè là những người rất cần thiết. Quý vị có thể tâm sự với họ và nhận được sự khích lệ. Đó thực sự là một trải nghiệm mà tôi đã học được rất nhiều.

"Tình yêu là trên hết"

Người viết: Valerie Hoffman

Tôi gặp bố chồng mình khi tôi 16 tuổi, cũng là năm mà bố ruột của tôi qua đời. Vì thế, ông ấy đã trở thành người cha thực sự của tôi. Ông ấy vừa qua đời năm nay ở độ tuổi tuyệt vời là 100. Ông là cựu quân nhân Thế chiến thứ II, nhưng ông còn vĩ đại hơn thế. Ông là một người cha, người ông và người cụ tuyệt vời cho đến khi ông lên thiên đường.

Vào mùa lễ Tạ ơn năm ngoái, ông đã được gặp chắt trai của mình lần đầu. Ông là một người đàn ông rất hay phán xét và vừa mới được thông báo rằng chắt của mình là đứa trẻ mang hai dòng máu. Tất cả chúng tôi đều nín thở suy đoán điều gì sẽ xảy ra khi con gái tôi trở về nhà và cuộc gặp gỡ sau đó.

Khi bố chồng tôi chậm rãi ra khỏi xe hơi, ông dừng lại, nhìn vào cháu gái và sau đó là chắt trai của mình, Kennon. Ông đã giơ đôi tay già nua của mình lên ôm lấy cả hai và nói: "Chẳng lẽ ta không biết rằng, dháu gái thân yêu của ta, cháu biết rõ về lựa chọn của mình, cháu biết đâu là người phù hợp với mình chứ? Cháu vốn là người phụ nữ rất thông minh mà. Ta không biết nói gì hơn ngoài việc chúc cháu mọi điều tốt lành."

Chúng tôi đều thở phào nhẹ nhõm và tiến vào nhà để tận hưởng lễ Tạ ơn tuyệt vời nhất từ trước đến giờ. Đó là một ngày tràn ngập niềm vui nhờ sự gắn kết thân thuộc giữa ông cụ và chắt trai của mình, và chúng tôi hiểu rằng tình yêu thực sự chiến thắng tất cả.

Tôi có thể đã viết về sức khỏe ngày càng giảm sút của ông ấy, về những chuyến ra vào phòng cấp cứu liên tục và những ngày cuối đời của ông tại cơ sở chăm sóc. Nhưng tôi chọn tưởng nhớ ông về bài học cuộc sống mà ông đã dạy cho tất cả chúng tôi. Một người có thể thay đổi và trên hết là lựa chọn tình yêu và tiếp nhận. Tôi chọn tưởng nhớ ông và chia sẻ khoảnh khắc tuyệt vời nhất của ông với quý vị, những bạn đọc thân mến. Ông ấy đã và sẽ luôn là chàng cao bồi tuyệt vời trong mắt tôi.

"Cuộc sống có thể thay đổi chỉ trong vài giờ"

Người viết: Julie Madison

Tôi viết ra câu chuyện này cho Dì Julia của tôi. Dì hiện đang chăm sóc cho dượng của tôi, người có tới ba khối u não, loại u nguyên bào thần kinh đệm không thể phẫu thuật. Dì đã chăm sóc cho chồng mình 24/7 và không còn nhiều thời gian cho bản thân. Dì giấu kín nỗi đau khổ của mình để thể hiện sự mạnh mẽ trước mặt dượng của tôi. Dì thật sự cần chút thời gian cho cá nhân và thư giãn.

Dì vẫn luôn là người chăm sóc tuyệt vời đối với dượng của tôi. Bản thân dì cũng đang gặp phải các vấn đề sức khỏe nhưng dì không hề than thở. Tôi và dì đã có cuộc nói chuyện rất dài về việc trải nghiệm này đã khiến dì quý trọng cuộc sống như thế nào và chúng ta phải sống trọn vẹn với mỗi và mọi khoảnh khắc trong suốt cuộc đời ngắn ngủi này. Dì nói cuộc sống của rất nhiều người thay đổi chỉ trong vài giờ.

Đặc biệt là cuộc sống của dì với dượng của tôi. Dượng bị mệt khi tập thể dục ngoài sân và cảm giác như thể sắp ngã. Mới trước đó, dượng còn thậm chí không thể nhớ ra mã số mở cửa đơn giản gồm bốn chữ số rất dễ nhớ. Họ đã đưa ông ấy tới phòng Cấp cứu, chụp MRI và tìm thấy những khối u. Thế là chỉ trong vài giờ, từ một người có thể làm những việc ngoài sân và không biết rằng mình bị ốm, sau khi chụp MRI, cuộc đời dượng đã thay đổi mãi mãi. Dượng đã làm hóa trị và xạ trị, nhưng khối u không biến mất và tiên lượng rất kém. Tôi rất muốn dì có chút thời gian để tụ tập và thư giãn.

Tìm hiểu xem liệu chăm sóc cuối đời có thể hỗ trợ cho người thân của quý vị hay không.