Thông tin thực tế và những quan niệm sai lầm về dịch vụ chăm sóc cuối đời

Cơ sở chăm sóc cuối đời có thực sự là nơi những người bệnh đến và không bao giờ trở lại? Khi ai đó đã bước chân vào cơ sở chăm sóc cuối đời, thì điều đó có nghĩa là gia đình sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại người đó nữa? Chăm sóc cuối đời có phải là một dạng thực hành tôn giáo không?

Câu trả lời cho những quan niệm sai lầm về chăm sóc cuối đời này là không, không và không. Sau đây là sự thật:

  1. Chăm sóc cuối đời không cố định ở một nơi. Những người chọn dịch vụ chăm sóc cuối đời gần giai đoạn cuối đời không "vào" cơ sở chăm sóc cuối đời, nhưng vẫn nhận dịch vụ tại nơi họ sinh sống. Đây có thể là nơi sinh sống riêng, nhà cộng đồng chăm sóc dành cho người già hoặc tàn tật hoặc viện dưỡng lão. Một số bệnh viện có giường chăm sóc cuối đời, tuy nhiên, mục đích của chăm sóc cuối đời là cung cấp dịch vụ chăm sóc cuối đời cho bệnh nhân ở bất cứ nơi đâu họ gọi là nhà.
  2. Những người thân yêu và họ hàng không bị ngăn cản tham gia chăm sóc bệnh nhân được chăm sóc cuối đời. Trên thực tế, họ là một phần của nhóm. Mỗi bệnh nhân có một nhóm y tế liên ngành bắt đầu từ bệnh nhân và gia đình: bệnh nhân, người chăm sóc trong gia đình, bác sĩ, y tá, nhân viên xã hội, giáo sĩ, trợ lý chăm sóc cuối đời, chuyên gia hỗ trợ gia quyến và tình nguyện viên. Một kế hoạch chăm sóc được lập ra để gia đình và người thân yêu thực hiện tại gia trong khả năng và sự sẵn lòng của họ.
  3. Chăm sóc cuối đời không phải là phương cách cuối cùng. Khi các biện pháp điều trị y tế không còn có thể chữa khỏi bệnh, các chuyên gia chăm sóc cuối đời có thể làm nhiều việc để kiểm soát cơn đau, giảm bớt lo âu, hỗ trợ tâm linh và tinh thần, cũng như cải thiện chất lượng cuộc sống cho người mắc bệnh nan y và gia đình họ.
  4. Chăm sóc cuối đời không có mối liên kết tôn giáo. Cơ sở chăm sóc cuối đời cung cấp các giáo sĩ và cố vấn tâm linh thuộc tất cả các tín ngưỡng và không theo tín ngưỡng nào. Họ tôn trọng tất cả các nền văn hóa và quan điểm, họ có mặt để hỗ trợ và thảo luận về cảm xúc của bệnh nhân và gia đình.
  5. Chăm sóc cuối đời không chỉ dành cho bệnh nhân ung thư. Hiển nhiên là bệnh nhân ung thư chiếm số lượng lớn bệnh nhân được chăm sóc cuối đời. Tuy nhiên, bất cứ ai mắc bệnh giai đoạn cuối nào – dù là bệnh tim, bệnh phổi tắc nghẽn mãn tính (COPD), bệnh gan, suy thận, đột quỵ, xơ cứng teo cơ một bên (ALS), bệnh mất trí nhớ Alzheimer, đa xơ cứng, hội chứng suy giảm miễn dịch mắc phải (AIDS)​​​​​​​ hoặc bất cứ tình trạng bệnh nào làm giới hạn cuộc sống – cũng đều đủ điều kiện nhận chăm sóc cuối đời.
  6. Chăm sóc cuối đời không tốn nhiều chi phí. Chăm sóc cuối đời thường ít tốn kém hơn chăm sóc thông thường trong sáu tháng cuối đời. Chăm sóc cuối đời là một quyền lợi được bảo hiểm toàn bộ bởi Medicare, Medicaid, Medi-Cal và hầu hết các công ty bảo hiểm tư nhân. Theo Medicare, không có khoản đồng chi trả đối với các lần thăm khám bác sĩ, chăm sóc của y tá, thuốc, dụng cụ chăm sóc cuối đời hoặc các vật tư y tế liên quan đến căn bệnh nguyên phát của bệnh nhân.
  7. Bác sĩ riêng của bệnh nhân không bị loại trừ.  Bác sĩ riêng của bệnh nhân có thể chọn tham gia nhóm chăm sóc cuối đời. Các bác sĩ chăm sóc cuối đời được đào tạo chuyên sâu về chăm sóc cuối đời và sẽ làm việc sát cánh cùng với bác sĩ riêng của bệnh nhân để đảm bảo rằng bệnh nhân cảm thấy thoải mái hết mức.
  8. Chăm sóc cuối đời không từ bỏ dùng thuốc hoặc các phương pháp điều trị. Trái lại, chăm sóc cuối đời tận dụng những loại thuốc và phương pháp điều trị giảm nhẹ tiên tiến để giảm nhẹ cơn đau và triệu chứng, qua đó giúp bệnh nhân thoải mái.
  9. Gia đình không bị cách ly với bệnh nhân được chăm sóc cuối đời.  Các chuyên gia chăm sóc cuối đời tin rằng các thành viên gia đình – bao gồm cả trẻ em – khi chứng kiến quá trình qua đời trong môi trường chăm sóc sẽ giúp họ đối mặt với nỗi sợ về cái chết của chính họ và về việc mất mát người thân yêu.
  10. Chăm sóc cuối đời không có nghĩa là ai đó từ chối giúp đỡ bệnh nhân. Chăm sóc cuối đời là dạng thức trị liệu y tế có thể phù hợp hơn các thủ thuật chữa bệnh dành cho người mắc bệnh giai đoạn cuối. Chăm sóc cuối đời tập trung vào kiểm soát triệu chứng, kiểm soát cơn đau và đáp ứng sự thoải mái về mặt tâm linh, cảm xúc và tâm lý.
  11. Chăm sóc cuối đời không phải là đầu hàng; mà là sống trong sự thoải mái và phẩm cách trong thời gian còn lại của bệnh nhân.
  12. Chăm sóc cuối đời không khiến cái chết đến nhanh hơn. Mục tiêu của chăm sóc cuối đời không phải là kéo dài sự sống, cũng không phải là đẩy nhanh đến cái chết, mà là mang đến cho bệnh nhân chất lượng cuộc sống tốt nhất có thể trong những ngày tháng cuối đời. Chưa có nghiên cứu cho thấy rằng chăm sóc cuối đời có thể đẩy nhanh đến cái chết, nhưng đã có những nghiên cứu cho thấy một số bệnh nhân sống lâu hơn khi nhận dịch vụ chăm sóc cuối đời.
  13. Chăm sóc cuối đời không phải là an tử. Cái chết là một phần tự nhiên trong chu kỳ sống và chăm sóc cuối đời không kéo dài cuộc sống, cũng không đẩy nhanh đến cái chết. Mục tiêu của chăm sóc cuối đời là kiểm soát cơn đau, kiểm soát triệu chứng và nâng đỡ tâm linh và tinh thần để giúp người mắc bệnh nặng sống trong sự thoải mái và phẩm cách tới khi chết. An tử (youth-en-asia) là việc chủ tâm kết thúc sinh mạng vì mục đích nhân đạo để chấm dứt sự chịu đựng. Chăm sóc cuối đời không thực hiện việc này.
  14. Cái chết sau chăm sóc cuối đời không giống với tử vong do bác sĩ hỗ trợ.  Trong chăm sóc cuối đời, tình trạng bệnh giai đoạn cuối của bệnh nhân được cho phép tiến triển tới giai đoạn kết thúc tự nhiên. Trong trường hợp tử vong do bác sĩ hỗ trợ, bác sĩ cung cấp phương tiện cho bệnh nhân kết thúc sớm cuộc sống theo yêu cầu của bệnh nhân.
  15. Morphine được kê đơn cho bệnh nhân chăm sóc cuối đời không gây tử vong sớm.  Các bác sĩ chăm sóc cuối đời được đào tạo đặc biệt về cách sử dụng morphine và chỉ dùng liều lượng cần thiết để giảm nhẹ cơn đau của bệnh nhân hoặc giúp bệnh nhân hít thở. Khi được cho dùng đúng cách, morphine giúp bệnh nhân mắc bệnh nan y tận hưởng chất lượng cuộc sống tốt hơn trong giai đoạn cuối đời.
  16. Chăm sóc cuối đời có thể ngưng cung cấp dinh dưỡng và/hoặc nước tại một thời điểm nhất định trong quá trình hấp hối. Có nhiều điều cần cân nhắc khi cung cấp dinh dưỡng và nước cho bệnh nhân gần giai đoạn cuối đời. Vì quá trình tiến triển tự nhiên của bệnh trên bệnh nhân gây cản trở khả năng của cơ thể trong việc xử lý thức ăn và thức uống, nên bệnh nhân mắc bệnh nan y dự kiến sẽ bắt đầu ăn và uống ngày một ít dần.

Ống thông mũi-dạ dày (một ống dẫn thức ăn luồn qua mũi và họng vào dạ dày) hoặc ống thông dạ dày (ống dẫn thức ăn ăn luồn qua thành bụng vào dạ dày) có thể được đặt để cung cấp dinh dưỡng khi bệnh nhân không thể ăn. Nhưng đây có thể là những thủ thuật y tế đau đớn/khó chịu kèm theo các biến chứng tiềm tàng, bao gồm nhiễm trùng, mất cân bằng điện giải và khoáng chất, nôn và tiêu chảy.

Thủ thuật cấp nước và cấp dinh dưỡng nhân tạo thường không giúp bệnh nhân được chăm sóc cuối đời cảm thấy tốt hơn, khỏe hơn hoặc sống lâu hơn. Hầu hết bệnh nhân hấp hối không cảm thấy đói. Những người cảm thấy đói sẽ được đáp ứng bằng lượng nhỏ thức ăn theo yêu cầu.¹ Các bác sĩ chăm sóc cuối đời được đào tạo đặc biệt để biết khi nào nên can thiệp bằng hỗ trợ cấp nước và cấp dinh dưỡng nhân tạo.

¹Nhấp để xem nguồn

Hãy gọi cho VITAS để tìm hiểu thêm về các tùy chọn chăm sóc cuối đời và chăm sóc giảm nhẹ.